Sự trở lại của rapper MCK với MV “2323”, một bản làm mới của ca khúc “Buông Đôi Tay Nhau Ra” của Sơn Tùng, đã gây ra nhiều phản ứng trái chiều trong cộng đồng khán giả. Mặc dù ghi nhận hàng trăm nghìn lượt xem chỉ trong vài giờ lên sóng, nhưng phần đông khán giả lại bày tỏ sự hụt hẫng với phần nội dung.

Việc MCK chọn cách “làm mới lại” nhạc phẩm cũ bằng cách thêm phần rap ngắn ở cuối bài, mà không chỉnh sửa nhiều về mặt phối khí, đã khiến nhiều người nhận xét rằng đây là MV của Sơn Tùng chứ không phải của MCK. Sự thiếu đột phá trong cách tiếp cận này đã khiến khán giả cảm thấy hụt hẫng.

Thực tế, “Buông Đôi Tay Nhau Ra” không chỉ là một bản hit, mà là một phần ký ức âm nhạc của thế hệ khán giả trưởng thành vào những năm 2010. Việc lấy chất liệu từ một bản nhạc mang tính biểu tượng như vậy dễ khiến người nghe “quay về bản gốc” để tìm lại cảm xúc cũ, hơn là thưởng thức phiên bản mới.

Sự “trỗi dậy” của phong trào remix, re-sample trong âm nhạc Gen Z cũng đặt ra câu hỏi về ranh giới giữa sáng tạo và vay mượn. Nếu như “Tháp Drill Tự Do” của MCK từng tạo hiệu ứng nhờ khai thác chất liệu nhạc cách mạng theo phong cách drill táo bạo, thì “2323” lần này lại khiến người ta băn khoăn về mức độ đầu tư và tư duy âm nhạc thật sự.
MCK không phải người đầu tiên thử sức với nhạc Sơn Tùng, nhưng vấn đề không nằm ở việc làm lại nhạc xưa mà là làm sao để thể hiện được chất riêng của người làm mới. Khi thị trường âm nhạc hiện đại đang bão hòa với các sản phẩm “vừa tai, dễ viral”, thì bài toán giữ cá tính lại càng khó khăn.
Tất nhiên, không thể phủ nhận hiệu ứng tức thì mà sản phẩm này mang lại. Nhưng về lâu dài, MCK sẽ cần nhiều hơn những bản “remix hoài niệm” để khẳng định giá trị nghệ sĩ. Bởi một nghệ sĩ lớn không chỉ biết khai thác ký ức tập thể, mà phải biết tạo ra ký ức mới cho thời đại của chính mình.